Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

Một ngày như mọi ngày...

Càng về đêm, hình như cái thực tại càng rõ mồn một...
Có những khi là trốn tránh và chỉ muốn nhắm mắt, khép lại một ngày mệt mỏi như quy luật của cuộc sống vốn dĩ vậy...
Có người nói, "ngủ đi là quên hết", hay "mai là một ngày mới"...Thế rồi cũng sẽ đến một lúc nào đó, tất cả dồn đọng lại...những cảm xúc, những yếu đuối, những vụn vặt, những tiếc nhớ, những mông lung...Nhắm mắt lại chỉ thấy mở ra những hỗn độn cảm xúc ùa về... Mở mắt ra thì khép lại những rối ren ấy với một màn đêm đen kịt...
Trống rỗng và cô đơn...
Sợ hãi...
Biết là sẽ chẳng thể sống đơn độc với những cảm xúc thất thường ấy giữa cuộc sống đầy bon chen này...
Vì mình chưa đủ an nhiên để chỉ thỏa chí bay bổng với những cảm xúc giữa đời thường...
Và mình cũng chưa đủ khô khan để sống và làm việc như một cỗ máy...
Đâu đó vẫn có những xót xa bất chợt cho những cảm xúc mà mình chẳng còn có thể gọi thành tên...
Đâu đó vẫn có những thinh lặng bất chợt cho một dòng suy nghĩ về những thứ chẳng liên quan gì tới thực tại...
Giờ sao thấy thấm thía bài hát ấy thế...

"Một ngày như mọi ngày
Đời nhẹ như mây khói
Một ngày như mọi ngày
Mang nặng hồn tả tơi...
....
Những sông trôi âm thầm
Đám rong rêu xếp hàng
Những mặt đường nằm câm
Những mặt người buồn tênh
Sóng đong đưa linh hồn
Có mưa quanh chỗ nằm
Mãi một đời về không
Trong chập chùng thác nguồn"

Lâu rồi chẳng dám thốt lên cảm nhận về sự cô đơn...
Chẳng thể bắt kịp được cái cô đơn của TCS...nhưng sao vẫn thấy xót xa...
Người ta nói, nghe Trịnh nhiều thì vận vào mình...
Chỉ là "mãi một đời về không"...nơi "chập chùng thác nguồn"...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét