Thứ Hai, 11 tháng 7, 2011

Cho Chú!

Chú!
Ngày hôm nay lễ mở tay của Chú tại quê nhà... Cháu mừng nhiều lắm...
Có lẽ tính thời gian biết Chú, cả 2 Chú cháu đều mong chờ và cầu nguyện cho tới ngày này phải không?
Cháu còn nhớ, hồi trước cháu cứ hay hỏi Chú khi nào thì tới lễ truyền chức của Chú? không biết ngày ấy sẽ thế nào? không biết ngày lễ mở tay sẽ ra làm sao? không biết khi làm Cha rồi Chú sẽ thế nào? Hôm đó cháu sẽ làm gì? Cháu sẽ được ngồi ở đâu để thấy Chú dâng lễ trên bàn thờ? Toàn câu hỏi vu vơ và không tên!!! Rồi bị Chú mắng cho 1 trận vì cái tội nghĩ xa xôi...Hiihii
Vậy mà hôm nay, cái ngày ấy tới nhanh quá! Thoáng cái cũng đã 2 năm rồi... Bao nhiêu sự chờ đợi, trông cậy, bao nhiêu ơn lành, bao nhiêu cố gắng và thử thách, Chú của cháu hôm nay đã đứng trên bàn Thánh để dâng Thánh Lễ mở tay...nghĩ tới đó thôi cũng đủ làm cháu xúc động lắm lắm...
Chú là một tân linh mục trẻ nhất! Chú đã bắt đầu bước vào một sứ vụ thực sự khó khăn và đầy rẫy những thử thách... Và, những thử thách ấy ngày một khó khăn hơn khi tất cả chúng ta đang cùng tồn tại trong cái xã hội vật chất này...
Là linh mục mang thân bình sành lọ đất, dễ bể, dễ vỡ... Có chắc lúc nào cũng không ngủ quên trên danh vọng và tiếng tăm... Có chắc lúc nào cũng làm tròn bổn phận, trách nhiệm... Sức người thì yếu đuối và cần nhiều lời cầu nguyện chu toàn sứ vụ... Mừng vui nào cũng đi kèm với lo lắng, bởi nhiều lý do...Thôi thì chẳng biết phải làm gì cho Chú ngoài lời cầu nguyện... Mong những gì, xin những gì, cháu đã dâng lên Chúa, lên Mẹ, lên thánh Anphong và các Thánh... Xin các Ngài luôn phù trì, gìn giữ và cầu bầu lên tới Chúa...giúp Chú chu toàn sứ mạng cao cả của người gieo giống và mùa gặt luôn là những mùa bội thu những thành quả của sứ mạng ấy...
Cám ơn Chú, thời gian qua đã giúp cháu trưởng thành hơn...
Tắt một lời, nguyện xin Chúa ban cho Chú mọi ơn lành để thực thi Thánh ý của Người trên cuộc đời mình...
Cháu!

Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011

Hội ngộ rồi chia ly (p1)

1.01 am - 10, Jul 2011
Đêm nay chỉ còn tiếng quạt trần rời rạc mỏi mệt...
Tại sao mỗi khi đêm về lại khiến mình phải dằn vặt chính mình như lúc này?
Nghĩ về tất cả những tương quan đã qua, những tình cảm đẹp đẽ mình đã dành cho họ... Những con người hơn một lần bước qua cuộc đời của mình và để lại những kỉ niệm để mình nhớ lại... Kỉ niệm không còn khắc khoải hay bải hoải vì những nỗi buồn... Rồi thì thời gian cũng biến chúng ta trở thành những gì chúng ta sẽ là... Những bước đi mới trên những con đường mới... Chông chênh hơn, khốc liệt hơn, toan tính hơn, ích kỷ hơn, bon chen hơn... Vậy là kỉ niệm càng được đẹp hơn nhờ trí mộng tưởng của mình... Ai đó sẽ chẳng còn nhớ, sẽ chẳng còn luyến tiếc... nhưng luôn tỏ ra là như vậy hay ít ra là có nhớ tới khi được nhắc lại... Còn mình thì ngược lại, nhớ và luyến tiếc...nhưng lại chẳng bao giờ muốn thừa nhận điều ấy... Hẳn vì kỉ niệm đi qua, dù vui hay buồn thì luôn đẹp... Đẹp vì nó mơ hồ và lung linh... Giờ mà nói lại thì thành "sến" quá! vì qua rồi còn đâu... nó đã thuộc về những gì là "xưa cũ"...

Những cuộc hội ngộ...
- Anh -
Lâu rồi chẳng gặp anh...chẳng liên lạc gì với anh...chẳng hề tỏ ra nhung nhớ hay vấn vương... Em vẫn ngang bướng và cứng đầu... Em vẫn tỏ ra mình có thể tự lo cho cuộc sống của em thật tốt mà không có anh... Em làm tất cả những điều ấy! Em nín lặng những phút yếu lòng cần anh, nhớ tới anh, muốn ở cạnh anh... Vì em biết em chẳng thể khiến anh hạnh phúc! Đã có lúc em luôn cảm nhận được tình cảm của anh dù chẳng ở gần anh... Anh khiến cho em yên lòng vì tình cảm ấy, hay ít ra vì em nghĩ mình đã có thể làm điều gì đó tốt đẹp dành cho anh... Em cứ tự tin và lạnh lùng với anh... Thi thoảng là vài lời hỏi thăm, vài câu thăm hỏi...đủ để em cảm nhận...anh vẫn làm tốt những việc bổn phận phải làm trên con đường anh đi và em đã làm tốt được trách nhiệm của em - một người dành tình cảm cho anh một - cách - có - ý - thức... Suy nghĩ và sự tự tin ngu ngốc ấy đã khiến em mất anh... Sao em không thể nghĩ được rằng nếu như em không dành tình cảm cho anh, không thể hiện nó ra với anh, không đáp trả nó một cách cuồng nhiệt để khiến anh lựa chọn một con đường cụ thể thì sẽ có người con gái khác làm điều đó thay em... Thế giới này đâu chỉ có một mình em là phụ nữ... đâu chỉ có một mình em tốt với anh, nghĩ cho anh... Có bao nhiêu người con gái muốn bên cạnh anh vì anh nhẹ nhàng và tình cảm... vì anh hiền lành, chăm chỉ và tốt bụng... vì anh biết lắng nghe và chia sẻ... vì rất nhiều những lý do để có thể khiến họ gần anh... và cũng là nhiều lý do để anh xa em... Từ khi biết tình cảm dành cho nhau, mình đi cạnh nhau được mấy lần anh nhỉ? Vì sự chịu đựng của em quá tốt, vì những gì quá khắt khe với anh... Em muốn anh chu toàn bổn phận của mình nơi anh đang có trách nhiệm phải hoàn thành nó... Em sai hay em đúng? anh có biết không? Cho tới khi anh nhắc tới tên một người con gái khác... Cho tới khi em không còn cảm thấy một chút gì là của anh dành cho em nữa... Vậy là đủ!
Hôm nay gặp lại anh... Cảm xúc chỉ là của những kỉ niệm, những quãng thời gian có anh nửa chừng...những mong manh đổ vỡ...tình cảm ấy rõ ràng mà em không dám giành cho riêng mình...không dám giữ anh cho riêng mình... Anh biết không? Có những lúc đi bên anh mà em chỉ biết khóc thôi...bởi nhắm mắt lại em đã thấy được một ngày như hôm nay... một ngày không còn một chút mảy may khi gặp nhau... không còn gì là kỉ niệm hay thêm cho nhau một kỉ niệm nào nữa để nhung nhớ... Em vẫn muốn giữ cho mình như thế... Vẫn muốn nhắc tới anh như một người đã từng hết lòng yêu thương em... và em cũng gồng mình hy sinh những yếu đuối cần anh như bao người con gái khác cần chia sẻ... Cám ơn anh! Cám ơn tình cảm ấy đã dành cho em một thời! Giờ có lẽ em thấy nhẹ nhàng hơn, nhưng như vậy thì sẽ chỉ là điều ích kỷ vì em chỉ nghĩ cho mình thôi...Em vẫn chưa đủ can đảm để biến những kỉ niệm thuộc về anh thành những mớ hổ lốn và quẳng tất cả vào thùng rác... Những cánh thư... những cái nắm tay rất vội...những xa xôi...và gần gũi... Em xin lỗi vì tới giờ vẫn yêu thương anh! Xin lỗi vì em lạnh nhạt... Em đã rất cố gắng... rồi để mất anh! Xa! Rồi chờ một ngày hội ngộ đến hờ hững... Không đủ để mình nhìn thấy nhau tới nửa giây...


- M. Panadol -
Một ngày đặc biệt của M.P...
Cháu đã cố gắng nén những cảm xúc của mình trong sự thinh lặng... Ai đó sẽ cho rằng đó là một sự vô tâm... Cháu vẫn vậy! Ngang bướng và cứng tin...luôn tỏ ra một vẻ bất cần và không lệ thuộc...
Thời gian cần cho cả hai để tìm lại chính con người của mình bằng kỉ niệm của 2 năm về trước... Cho dù là lệ thuộc vào kỉ niệm nhưng nó đáng để luyến tiếc...
Hôm nay chợt nhớ lại câu M.P vẫn nói với cháu rằng : "Nợ cháu một TÌNH MẾN THƯƠNG!!!"
Lại một lần nữa sự cứng đầu của cháu trong việc im lặng khiến cháu đủ hẫng hụt và mất mát...
Vì đã chờ một ngày hội ngộ như hôm nay từ hai năm trước... nhưng cũng chỉ là chờ đợi mà thôi...
Buồn - Cười!

(c0nt...)

Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011

Đường nhân loại...một đường rất dài....:)

Kết thúc một tuần làm việc thật nhanh... Công việc này với mình thực sự mệt mỏi và căng thẳng, nhưng cũng có những điều khiến mình cảm thấy hứng thú... Có lẽ phải học cách yêu lấy chính công việc của mình để mà cố gắng, biến những điều là rào cản khả năng của mình thành những lợi thế trong công việc...
Trước nay vẫn chẳng thể sống kiểu luồn cúi hay dễ dàng chấp nhận những cái phi lý và không công bằng... Cái gì cũng phải rõ ràng là thế này...hay thế kia... Vậy nên hay thiệt thòi... Thôi đành vậy, vì dẫu sao vẫn là cuộc sống ta đang được sống và phải tồn tại... Cố gắng! Cố gắng! Cố gắng! Vì bản thân mình và vì những yêu thương...

Sau những mệt mỏi, bỗng lại muốn dành thời gian để đọc, nghe, và viết, dẫu là viết cho mình, nhưng cũng là ghi lại những cảm xúc vì đã quá lâu, chẳng viết gì...vì chỉ là những hời hợt, nhàn nhạt và nông nổi...Vẫn biết rằng, cảm xúc khi viết ra được thì nó chẳng còn là cảm xúc thật. Nó chỉ còn đọng lại một chút, và thêm vào đó là những mỹ từ tô vẽ cho thêm thăng hoa... Cả quãng thời gian vừa rồi, cái gì cũng thấy nó trôi qua bàng bạc, loáng thoáng và nếu như chẳng có thời gian ghi lại thì sẽ quên...Sau một thời gian nữa, có ai đó nhỡ nhắc lại thì cũng chỉ là một chuyện mà ta chẳng nhớ...không đáng nhớ, hay là có đi chăng nữa thì cũng chẳng nhớ nổi... Cuộc đời kéo dài cũng chỉ là những nỗi nhớ nối tiếp nhau... Ai sống mà lại nhớ nhiều đến thế... Vậy thì ghi lại thôi... Ghi chép lại những gì thuộc về hôm nay để ngày mai, ngày kia đọc lại, còn biết ta đã từng như thế... Ấy là chuyện ghi chép lại... thì lại nhớ, ngày trước có lúc nghĩ nhỡ một ngày, ta mắc một chứng bệnh chẳng còn có thể nhớ những gì của ngày hôm qua...ta sẽ thế nào!?! Một con người sống không có ký ức thì sẽ ra sao?!? Ừ, có lẽ sẽ bớt muộn phiền hơn, sẽ hồn nhiên hơn, sẽ không phải quay quắt với những điều đã qua mà mỗi khi nhớ lại như là một lưỡi dao cứa vào vết sẹo cũ... Bình yên đấy! Nhưng sao vẫn mong nhớ lại để rồi biết cười vào ta một thời ngốc dại...biết thương lấy ta một thời cứ cố gắng giữ gìn những cái thuộc về người khác mà không phải là của mình... thương lấy ta viển vông và mộng mị... Vậy thì sẽ ghi lại vậy...để nhỡ một ngày..."bị quên"!

Chiều nay đàn hát với anh em... Bài gì cũng muốn hát mà lại chẳng thể nhớ hẳn môt bài hát! Chắc vì bài nào cũng biết, đâm ra thành đều không thể nhớ nổi hết... Nhưng chiều nay hát thật nhạt nhẽo... Nó chẳng phải là nỗi lòng mình lúc ấy, nhưng cứ hát thôi...vì chưa hát cho mình nên còn lãng đãng, vì chưa say mê, chưa say đắm, chưa thấm thía, nên hát còn hời hợt... Thiếu một chút lặng cho cảm xúc của những bài hát mình đang thể hiện... Có lẽ vì vẫn chỉ coi việc hát hò như một thú vui chứ chưa là đam mê, như một việc giải trí chứ chưa là chiều theo cảm xúc... Mãi rồi cũng nhớ ra, lâu rồi chẳng tự hát cho riêng mình một bài hát nào kể từ sau đêm nhạc 31-3 của box nhạc Trịnh...Lâu rồi hát chẳng được cái cảm xúc run rẩy, lo sợ mơ hồ... Vẫn hát mong manh, ào ào mà nhạt! Tới mình còn thấy nhạt, huống gì người nghe... Hình như, thời gian không có, hay là không dành thời gian cho việc tập một bài hát... Chắc vì nó vẫn chỉ là một cuộc dạo chơi...:)

Mai dự định sẽ đi chụp ảnh sáng sớm với mọi người... Thi thoảng cũng muốn lưu lại những gì thuộc về thực tại... Cũng mong muốn nhiều, mà sao chẳng dám thực hiện nhỉ? Can đảm lên nào! Vì phía trước là cả một con đường dài... Và phải biết đặt niềm tin, hy vọng, và trông cậy...
Muốn sống một cuộc sống có ý thức và cẩn thận, từ những việc nhỏ...
Sẽ làm được thôi....
Cuối tuần thật vui nhé! Tôi!
=========

"Đường rất mừng, một đường rất mừng
Đường bay đầy một đàn chim trắng
Chân thong dong không còn bước ngập ngừng
Đường nối liền

Đường nhân loại, một đường rất dài
Đường sau này mọi người sẽ tới
Đường tương lai không ai thù ghét ai
Đường lứa đôi."

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

Một ngày như mọi ngày...

Càng về đêm, hình như cái thực tại càng rõ mồn một...
Có những khi là trốn tránh và chỉ muốn nhắm mắt, khép lại một ngày mệt mỏi như quy luật của cuộc sống vốn dĩ vậy...
Có người nói, "ngủ đi là quên hết", hay "mai là một ngày mới"...Thế rồi cũng sẽ đến một lúc nào đó, tất cả dồn đọng lại...những cảm xúc, những yếu đuối, những vụn vặt, những tiếc nhớ, những mông lung...Nhắm mắt lại chỉ thấy mở ra những hỗn độn cảm xúc ùa về... Mở mắt ra thì khép lại những rối ren ấy với một màn đêm đen kịt...
Trống rỗng và cô đơn...
Sợ hãi...
Biết là sẽ chẳng thể sống đơn độc với những cảm xúc thất thường ấy giữa cuộc sống đầy bon chen này...
Vì mình chưa đủ an nhiên để chỉ thỏa chí bay bổng với những cảm xúc giữa đời thường...
Và mình cũng chưa đủ khô khan để sống và làm việc như một cỗ máy...
Đâu đó vẫn có những xót xa bất chợt cho những cảm xúc mà mình chẳng còn có thể gọi thành tên...
Đâu đó vẫn có những thinh lặng bất chợt cho một dòng suy nghĩ về những thứ chẳng liên quan gì tới thực tại...
Giờ sao thấy thấm thía bài hát ấy thế...

"Một ngày như mọi ngày
Đời nhẹ như mây khói
Một ngày như mọi ngày
Mang nặng hồn tả tơi...
....
Những sông trôi âm thầm
Đám rong rêu xếp hàng
Những mặt đường nằm câm
Những mặt người buồn tênh
Sóng đong đưa linh hồn
Có mưa quanh chỗ nằm
Mãi một đời về không
Trong chập chùng thác nguồn"

Lâu rồi chẳng dám thốt lên cảm nhận về sự cô đơn...
Chẳng thể bắt kịp được cái cô đơn của TCS...nhưng sao vẫn thấy xót xa...
Người ta nói, nghe Trịnh nhiều thì vận vào mình...
Chỉ là "mãi một đời về không"...nơi "chập chùng thác nguồn"...