"Chỉ còn, mùi hoa sữa nồng nàn, trong căn phòng nhỏ, đêm cuối thu, trăng lạnh mờ sương...Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya, không gian dạ hương sâu thẳm...từng tiếng chim đêm khắc khoải vọng về..."
Ngồi trong bóng đêm đổ dài trên từng con ngõ, ánh đèn đã tắt nơi mỗi căn hộ, tôi hướng về phía có ánh đèn đường leo lét... Leo lét vì nó xa quá, ánh sáng không đủ sức len vào từng con đường nơi ngõ ngỏ nơi bóng đêm đổ dài...
IM LẶNG... tôi cũng đi tìm cái IM LẶNG nơi mình...
Tôi biết câu hát kia chẳng hợp trong lúc này...Đêm của tôi chẳng phải đêm cuối thu, trăng không đủ để lạnh hay đúng hơn , mây đã che hết ánh trăng nên chẳng còn biết có một ánh trăng lạnh..Đêm của tôi đang là đêm hè...nếu có trăng cũng là bóng trăng mát...Trăng mát và im lặng phố khuya...Chỉ có phố khuya và đêm Hà Nội là của tôi...vậy nhưng tôi vẫn khẽ hát câu hát đó...Đêm có còn IM LẶNG?
Tôi bước xuống đi dọc con đường dẫn ra đê...Con đường tối tới nỗi chẳng nhận rõ từng căn nhà quen thuộc...Chỉ bước trong cái nhập nhoạng, loang loáng cảm giác thân quen của từng ngày đi đi về về...Càng gần đường lớn lại càng nhiều âm thanh, tiếng động...Tiếng xe đêm, tiếng lạch cạch dọn dẹp đồ đạc của người bán quán dọn hàng về muộn, tiếng ve , tiếng dế, cả tiếng côn trùng vo ve...Tôi cứ bước đi trong hỗn độn những thanh âm ấy.. và cả Đêm nữa..nhưng vẫn là Im lặng...Có cảm được gì không?
Im Lặng Đêm Hà Nội tưởng chừng chỉ thấy trong những bài hát, những ca từ bay bổng và lãng mạn giàu cảm xúc... Và tưởng chừng nhắc tới Im lặng ấy nơi những con đường cổ kính, hay góc phố rêu phong...Hà Nội về đêm thường rất đẹp! Không ồn ào và xô bồ! Đẹp lộng lẫy mà không kiêu sa! Cái đẹp nồng nàn của những ánh đèn đường điểm trang...Chẳng còn là hiu hắt mà giờ là nồng nàn...Hà Nội đêm chẳng những đẹp ở những con phố như Nguyễn Du, Trần Hưng Đạo, Bà Triệu, Hàng Bài, Hai Bà Trưng...những con phố ấy giờ về đêm lúc nào cũng người và xe...chẳng còn Im Lặng Đêm Hà Nội...
Về với con phố của tôi đang đi đêm nay... Tiếng xe lao vút trên đường..Qua đó, rồi lại trả lại Im lặng...Tôi vẫn đi dọc con đường ấy...Hít hà những hương vị của đêm, thả những bước chân thanh thản trên con đường thênh thang trong thinh lặng. Chẳng còn những lo nghĩ vẩn vơ, chẳng con những tương quan hợt hời nhạt nhẽo, chẳng còn những gương mặt thân quen cũng như xa lạ... Thấm phần nào được cái cô đơn! Cô đơn đến bình yên...Tôi nhớ tới một bài thơ ngắn:
"Bình yên lòng đâu chỉ có niềm vui.
Mà đôi lúc là ngậm ngùi khắc khoải
Nếu bình minh đến trong hồn ta mãi
Phố có còn có là phố phải không?
Bình yên lòng có thể có mưa giông
Dù êm ấm nắng hồng mong mỏi lắm
Vẫn biết là trong tầng không ảm đạm
Phố như người, buồn lắm! Vẫn đi qua
Bình yên lòng đâu phải cứ có hoa
Là chắc chắn mượt mà trong cảm xúc
Bình yên lòng trong nỗi niềm rất thực
Không gượng cười, không ra sức bọc che
Bình yên lòng, bình yên cho ta nghe
Cho con phố nhận về đêm vắng vẻ
Bình yên lòng, chỉ bình yên một lẽ
Ta là MÌNH, không là kẻ khác đâu!"
Cái Im lặng cho tôi thấm nhiều điều, được thoả thích vẫy vùng trong những cảm xúc thật, được tự do yêu thương và nhung nhớ, được là Mình, là người yêu người, là yêu đời vì đời THẬT, đời vui...
Nhưng đời THẬT là đời nhiều đau khổ! Có bình yên mãi cũng chẳng trọn chữ ĐỜI...Tôi chỉ chiếm màn đêm cho riêng mình để được sống cho mình, còn lại là sống cho ĐỜI. Đêm yên lặng cho tôi mộng thật mà lại thật đến hư ảo...Khẽ cười vì thấy lòng nhẹ tênh...Vẫn cứ bước trên đường thênh thang với bóng đêm và ánh đèn đổ dài.. Hà Nội vẫn buồn! Đêm vẫn dài! Nhưng đẹp! Cái đẹp mà chỉ có những kẻ đang yêu mới thấy. Cái đẹp không phô trương cho nhiều người thấy mà chỉ những người đang yêu mới thấy...Có biết yêu mới biết cảm nhận...Yêu nhau và yêu người...
Im lặng của đêm tôi đang bước đi có còn đau khổ? có còn ĐỜI? vẫn còn nhưng yên ả hơn...ĐỜI trong ĐÊM thật hiền! Do tôi may mắn thấy thế hay vì tôi đang đi trên con đường đủ Im lặng để bình an? Cũng có thể ĐỜI đang chìm vào giấc ngủ đêm ngắn ngủi...Vài tiếng nữa thôi lại bon chen, lại mưu sinh, lại xô bồ, lại toan tính...Về lại ĐỜI thổn thức trong đêm...rồi dần dà chìm vào trong giấc ngủ sâu mà ngắn ngủi...
Lặng yên! Khe khẽ thôi cho ĐỜI ngơi nghỉ...Cuộc đời dài lắm! Dài và mệt mỏi, nhưng có mấy lúc nghỉ ngơi???
Thôi! Lặng đi cho tất cả bình yên...Tôi bước về với con đường quen, với những căn nhà đang say ngủ...Tất cả đã chìm vào giấc ngủ rồi! Riêng tôi! Ít ra là giờ này riêng tôi...hay là còn đâu đó! nơi nào đó! gần hay xa tôi còn đang trằn trọc bởi những thanh âm riêng..Những thanh âm dù to hay nhỏ đều là những thanh âm của Đêm, vì nó thuộc về Đêm...
Bước chân không còn thanh thản vì nó đang bước về phía ĐỜI sẽ thức dậy. Bước càng nhiều, càng đi được xa, nhưng càng về lại ĐỜI gần. Về lại để sống cùng vởi đủ mọi cung bậc cảm xúc trong ĐỜI THƯỜNG...Chẳng biết là Có hay Không cái Cảm xúc đời thường ấy, nhưng cứ mường tượng là CÓ cho lòng thêm hy vọng và tin yêu...
"Chỉ còn em, còn em...im lặng đến tê người..."
Thứ Tư, 21 tháng 7, 2010
Im lặng đêm Hà Nội...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét