Thứ Hai, 27 tháng 12, 2010

Đêm ta nằm nghe tiếng trăm năm...



Năm cùng tháng tận...
Vài ngày nữa thôi là khép lại một năm đầy rẫy những khó khăn...
Chao ôi, thời gian quả là đáng sợ...
Chớp mắt một chốc đã một năm qua đi... Nhắm mắt lại đã thấy Cha mẹ già nua... Mở mắt ra lại đã thấy mình khôn lớn...
Biết bao nhiêu trăn trở cho một cuộc sống khó khăn... "Cuộc sống" - sao hai tiếng ấy cứ mãi xoay vần trong mỗi phận người có chăng bởi lẽ đó là nơi con người được đặt vào đó để tồn tại...
Một năm đã qua đi... Cha mẹ thêm một tuổi đời... Ta thêm một tuổi khôn lớn...
Cha mẹ già đi, như "chuối chín cây"... Ta thêm tuổi lớn, chắc gì đã khôn... Mãi chỉ thấy mình là vụng dại...vì ai trong chúng ta cũng đang đi trên con đường dần trưởng thành...
Hôm nay khôn hơn ngày hôm qua...Ngày mai bớt dại hơn hôm nay...
Chẳng mấy chốc mà đi hết chặng đường đời...để rồi mãi vẫn thấy mình trẻ dại...
Ừh, vẫn biết phải sống giây phút thực tại... là yêu và trân trọng những gì mình đang có...
Nhưng sao nhìn lại thấy quạnh hiu quá...
Rồi một ngày tỉnh dậy, thấy bên đời chẳng còn ai... Tất cả chỉ là những nhung nhớ và trong ký ức... Những "hồi xưa", những "ngày đó" ...tất cả chỉ hiện về với tiếng "giá như"...
Ta sống hết mình với người, mà quên những người cả đời vì ta...
Ta đau khổ với người dưng, mà quên những người đau khổ vì ta sớm tối...
Ta khóc với người dưng, mà quên giọt nước mắt cho những yêu thương mãi mãi dành cho ta...
Ta làm mọi điều cho người ta yêu quý, mà quên làm những điều đơn giản nhất với người luôn làm mọi điều vì ta...
....
Cuộc sống có phải là tệ bạc?!? Có phải là những vòng luẩn quẩn...
Cha mẹ yêu thương ta, để ta đi yêu thương người...
Vậy thì cuộc sống cũng bạc lắm...
Nhưng nước mắt có khi nào chảy ngược? Mãi mãi là như thế...
Khi ta nhận ra liệu chăng đã là quá muộn?!?
Có những đêm dài như đêm nay! Lúc ốm đau, nằm một chỗ, nhắm mắt lại mới thấy những nghẹn ngào...
Nghĩ tới những lúc ốm đau như thế, ta chẳng còn Mẹ để chờ một bát cháo nóng với những lo âu...
Nghĩ tới những lúc tỉnh dậy không còn nghe tiếng Mẹ gọi mỗi sáng...
Nghĩ tới những lúc không còn nghe tiếng ho hắng quen thuộc của Bố...không còn tiếng bước chân quen thuộc bao nhiêu năm đi về trên con ngõ nhỏ từ đằng xa...
Sao lúc này, ta chỉ nghĩ được tới những lúc không còn ai bên mình nữa...
Sao lúc này, ta chỉ có duy nhất cảm giác trống rỗng và cô đơn...
Ta lại chỉ mong ngày mai mình thật khỏe, thật nhiều những ý tưởng, những công việc để làm và để được sống hết mình ta...với Bố Mẹ...
Lại chỉ mong mỗi ngày đi làm về, thấy Bố Mẹ chờ ta với những bữa cơm đạm bạc như bao nhiêu năm xưa vẫn thế...
Lại nhận ra mình đã bỏ lỡ biết bao bữa cơm như thế trong đời vì những vui thú bên ngoài...
Ta may mắn, vì tới từng này tuổi chưa phải sống xa gia đình...Có lẽ vậy nên ta yếu đuối...
Nghĩ mà thương những người con xa nhà...Sống với Bố Mẹ là bao năm...rồi ra đời tung cánh...
Sóng gió...
Giông bão...
Ai đỡ nâng?!?
Thấy mình đang hạnh phúc quá...
Tự nhủ với lòng mình rằng, sẽ không để thời gian trôi qua là vô nghĩa...sẽ gắng sống đẹp lòng Bố Mẹ...
Ta sợ nghĩ tới một ngày tỉnh dậy không còn ai...Có thể là lo sợ thừa thãi, khi ngày mai ta vẫn sống như cũ...
Nỗi lo sợ như nhắc nhở ta rằng...Thêm một ngày trôi qua, là thời gian còn sống trên cõi đời này ngắn lại...
Một ngày sống đó, ta đã sống trọn vẹn với thực tại hay chưa?
Một ngày sống đó, ta đã làm được gì cho mình, và cho Bố Mẹ?
Một ngày sống đó, ta đã làm được gì cho tha nhân?

"Đời vẽ tôi trong cuộc tình
Đầy những yêu thương giận hờn
Từ đó sớm chiều bâng khuâng
Đời vẽ tôi tên tuyệt vọng
Vì lỡ nơi đây nặng tình
Từ đó tôi chìm dưới mênh mông...."
(Trịnh Công Sơn)

Lạy Chúa,
Con biết rằng, từng suy nghĩ của con lúc này do Chúa tác động lên con...Người đã cho con nhận ra và trân trọng những giá trị và giây phút thực tại...
Nơi cuộc sống của con, tương quan và những con người...còn quá nhiều những đau khổ, những giả dối và bon chen...
Danh tiếng, sự nổi trội, sự ca ngợi chỉ là hình thức và giả tạo... Tạ ơn Chúa đã cho con cảm nhận đủ, và để con nhận thấy rằng, cuộc sống này của con, chỉ cần đẹp lòng Chúa, và Cha Mẹ mình...
Tất cả chỉ là hư vô...
Con sợ một ngày con gục ngã bởi những yếu đuối... Nếu có gục ngã, xin Người hãy luôn ở bên con, hãy cho con thêm sức mạnh để con vững bước...
Vì con biết tất cả rồi sẽ qua đi, sẽ thay đổi...và con chỉ biết cậy trông nơi Ngài...
Xin hãy nhắc nhở con những lúc con mê mải cuốn theo những phù hoa thế gian mà quên đi mục đích sống của con... Xin hãy nhắc nhở con luôn nhớ tới nơi con được sinh ra và được nuôi dưỡng... Xin hãy nhắc nhở con luôn biết khơi dậy trong mình những tình cảm tốt đẹp với con người...những hiện thân của Chúa trên cuộc đời này... Xin hãy nhắc nhở con mãi nhớ rằng...chỉ có Chúa là Đấng Tín Trung...
Xin cho con biết sống, trân trọng và yêu giây phút thực tại...từng ngày, trong từng hơi thở...
Amen!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét